Tell me I'm your National Anthem Tell me I'm your National Anthem Red, white, blue's in the skies, summer's in the air and baby, heaven's in your eyesI'm your National Anthem
Dù mình đã muốn đến Đà Lạt từ rất lâu từ rất lâu rồi ấy, chắc tầm khoảng 3-4 năm trước nhưng vẫn chưa hoàn thành được mong muốn lần nào vì dính nào là lịch học cho đến thi cử. Và cuối cùng chuyến đi lần này được quyết định trong vòng 10 phút sau khi mình vô tình xem được giá vé rẻ trên trang flynow.com. Đấy, vì thế mà mình đã thực hiện được ước muốn của bản thân trong 1 ngày lên kế hoạch.
Mặc dù có vẻ đầu giữa tháng 1 Đà Lạt vắng vẻ cơ mà phòng homestay vẫn hết sạch... May mắn thế nào mà mình book được phòng đôi ở Nhà của Người và ta với giá 270k/ngày/2 người . Lúc đầu xem ảnh trên fanpage trông có vẻ nhỏ chưa kể là phải dùng chung nhà vệ sinh nữa nhưng mà lúc đến nơi thì ngạc nhiên lắm ấy vì phòng không nhỏ chưa kể còn có 1 cái cửa sổ leo ra leo vào vườn trước sân được , rồi cả 1 cái cửa sổ dài trông ra phía núi đồi cơ. Không gian trong phòng được thiết kế vừa ấm cúng mà vừa thoáng đãng, bộ chăn nệm ấm cúm cứu vớt sau những buổi lắc lư trên đường lạnh run.
Thế vẫn chưa hết đâu, cô chú chủ nhà không những đáng yêu mà còn thoải mái nữa .
Mỗi sáng mai thức dậy ở Đà Lạt khoongbao giờ lo lắng là đi đâu chơi đây như ở Ha Nội mà lo lắng trời có mưa không, trời có nắng không. Thực sự thì dù đã mang đến tận 10kg hành lý ( đéo hiểu sao nặng thế ) , nghĩa là toàn đồ ấm dày nhất, ấy vậy mà đến vẫn bị gió và cái lạnh của Đà Lạt quật cho tơi tả . Chiều nào đi cũng trong tình trạng co ro , rung bần bật....
Đêm đầu tiên vừa đặt chân đến Đà Lạt dù mặc phong phanh vẫn lượn hẳn một vòng hồ Xuân Hương ( Do lạc đường đến chỗ ăn ) nhưng người vẫn đang lơ lửng , mơ mơ tự hỏi là có phải đang ở Đà Lạt hay không ?
Theo lịch trình là ngày đầu tiên là phải lượn quanh khám phá thành phố Đà Lạt vì thực ra chỗ mình ở nó cũng hơi bị xa trung tâm chút xíu. Cũng có chút sân si vào tiemj bánh Cối xay gió nhưng để ăn các bạn ạ . Thực sự thì cái tường vàng ở chỗ đấy đúng là nổi tiếng quá rồi, nói như anh Bế là : Chụp tấm ảnh ở đây chứng tỏ đã đến Đà Lạt rồi :) . Tầng 1 ở tiệm bánh trông siêu xinh siêu thích luôn còn tầng 2 thì nhìn tao nhã như tiệm cà phê ấy, chưa kể chỗ ngồi ban công còn thoáng mát và view ra đường phố.
Tiếp theo là tụi mình đến uống cà phê , sống cuốc ống lành mạnh nghệ thuật ở Still. Cũng không hiểu sao mà mình vô tình xem ảnh của Still từ đâu đấy, dù Still không nằm trong danh sách chính thức nhưng pải nhắc lại lần nữa đây là quyết định đúng đắn nhất chuyến đi luôn. Không gian của quán trong nhà tuy khong rộng khưng ườn tược thì át mắt lắm ấy. Nếu có thời gian chắc mình ngồi cả ngày ở đây, ngắm nắng len qua ô cửa , ngắm gió thổi mấy tấm vải bay bay cả ngày mất. À , còn nữa nhà vệ sinh ở đây đẹp lắm các bạn ạ , huhu .
Thực ra thì chắc gần như nửa ngày đầu tiên tụi mình đi để làm quen với đường phố lạ kỳ ở Đà Lạt đấy các bạn ạ :) Nghĩ lại tìm được Still cũng thật là kỳ tích .
Mình cũng chỉ vô tình xem được một bức ảnh về thử thách 30 ngày ngoáy bút này. ó vẻ ngoáy bút hơi bất khả thi nhưng mình thích viết blog trên này nên là chuyển thành THỬ THÁCH 30 NGÀY BÀN PHÍM vậy.
Ngày 1 : 5 VẤN ĐỀ VỚI MẠNG XÃ HỘI
Vấn đề 1 : Đồng thời với việc mình khá thường xuyên vào mạng xã hội nhất là Instagram thì mình cũng không thích việc đấy .
Như mình nhớ một lần đọc được một dòng chia sẻ của một bạn rằng : Thỉnh thoảng cái việc bạn đăng ảnh lên rồi chờ xem người ta thích hay bình luận về nó cũng có điều thú vị và hình như đó là điều gây nghiện cho người dùng. Con người cô đơn thường có xu hướng khép mình nhưng cũng muốn được bày tỏ, được chỉa sẻ , được người khác quan tâm đến mình. Mạng xã hội quá hoàn hảo hoàn hảo đến đáng sợ . Nó như chất gây nghiện khiến bạn bị cuốn theo mà khó dứt, khó hơn cả thuốc phiện đấy. Nó chẳng phạm pháp hay tốn quá nhiều tiền. Nó tốn thời gian của bạn nhiều lắm đấy ...
Mình thích chụp ảnh, mình muốn ghi lại những khoảnh khắc đáng yêu, đẹp đẽ những con người mang vẻ đẹp riêng biệt. Nhưng nếu bạn chỉ chụp rồi giữ cho bản thân thì cũng đâu là phải đạo đúng không? Vậy thì phải cho mọi người xem cùng rồi. Mình cũng được khen rồi nó giống như động viên mình vậy nhưng mình cũng bị phụ thuộc vào đó. Up sao cho đẹp feed cho hợp , up tấm này có được nhiều likes không ?
Vấn đề 2 : Mình không có cảm tình lắm với hotgirl trên instagram Việt Nam
Mình chỉ không có cảm tình vì chắc là không hợp gu ảnh thôi và mình cũng khá khó tính trong việc khen ai đó là xinh và khái niệm XINH và ĐẸP của mình rất rõ ràng luôn ấy.
Nói thẳng ra thì hotgirl mạng xã hội Việt Nam khá là một màu không có ai nổi trội hay đặc biệt cho lắm chắc là do cách cảm nhận sắc đẹp nữa . KHông giống cách make up thì cũng gióng cách ăn mặc . Chưa ai tạo cảm hứng cho mình muốn follow hay theo dõi cả.
Vấn đề 3 : Mình không thích việc người đố diện đang nói chuyện với mình mà cầm điện thoại hay dùng quá nhiều thời gian vào nó .
Thỉnh thoảng có những suy nghĩ mà bạn chẳng thể nói với ai...KHông hẳn bởi vì bạn không muốn , giữ trong đầu chẳng có ích lợi gì cả. Chỉ là lúc đấy, ngay tại thời điểm đấy cảm xúc vượt qua cả ngôn từ của lời nói. Nó lớn đến nỗi mà cái suy nghĩ ấy nghiệm trọng hay khó chịu đến mức nào thì cũng chẳng thể diễn đạt nổi.
Kì lạ nhỉ
Kì lạ như bản thân của mình vậy
Kì lạ như cách suy nghĩ của mình vây
Hay không kì lạ
Bạn luôn muốn trở nên khác biệt nhưng không muốn trở nên kì lạ . Khác biệt thật thích , cái cảm giác đặc biệt đã quen thuộc từ khi sinh ra vì bạn là con một bỗng bị đánh mất vào một ngày nào đó, ngày mà đứa em gái bạn ra đời. Bố mẹ dường như mong muốn cô bé nhiều đến mức họ gần như lãng quên bạn hoặc có thể chỉ bạn cảm thấy thế ... Nhưng đó là tất cả mà một đứa trẻ 11 tuổi bắt đầu bước vào một môi trường mới có thể nghĩ đến. Dường như từ khoảnh khắc ấy, bạn lớn hơn nhiều những suy nghĩ càng ngày càng dày đặc, càng kì dị. Kì dị không phải vì nó đen tối mà nó quá già dặn với một đứa trẻ.
Bạn đã bắt đầu muốn kết thúc cuộc đời bằng nhảy cầu vào lớp 5. Sớm hay muộn ?
Bạn từng muốn bỏ trốn vào lớp 6. Sớm hay muộn ?
Có thể bạn không nhận ra nhưng bạn đã rơi vào trầm cảm vào năm lớp 6. Sớm hay muôn?
Bạn dần dần khép mình lại trước tất cả mọi người, ít nói, ít chia sẻ . Sớm hay muộn?
Bạn tự hỏi, bạn muốn điều này xảy ra không? Những điều xảy ra trong quá khứ tạo nên tính cách hiện tại ?
Câu trả lời là có! Bạn thích bản thân ở hiện tại
Dù nhiều lúc cái bản thân này ngốc nghếch luôn tin vào mọi người đều có mặt tốt đẹp
Dù khả năng đối ngoại của bạn thật tệ
Dù bạn tự ti và điều đấy đã khiến bạn mất đi nhiều cơ hội
Trước đây , hầu như mọi người đều bảo bạn sướng ?
Vì sao sướng ư?
Họ bảo bạn không xấu, gia đình có điều kiện, được chiều chuộng, thậm chí họ còn bảo bạn bị bệnh công chúa ...
Bạn chẳng cười chẳng bình phẩm . Bạn ghét điều đó.
Bạn ghét họ không hiểu gì mà bình phẩm về bạn
Bạn cười họ vì họ nông cạn thật lúc nào cũng chỉ biết đánh giá bên ngoài
Bạn cười vì họ không hiểu rõ bạn, bạn cảm giác mình là người cao hơn
Nhưng bạn vẫn muốn họ làm ơn đừng nói ra những điều mà họ nghĩ một cách đầy mỉa mai như vậy vì bạn nghĩ về họ không như vậy.